Chương 1376

Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Vong Ngữ

11.917 chữ

09-12-2022

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

***

Theo trong miệng Cổ Hoặc Kim ngâm tụng trận trận thanh âm khó hiểu, từng tầng từng tầng gợn sóng màu vàng từ trên thân dập dờn ra, như trận trận thuỷ triều vỗ bờ, không ngừng khuếch trương ra bốn phía tầng tầng.

Mặc kệ là hư không hay là vật thật, đều không thể ngăn cản gợn sóng màu vàng này truyền ra, một mực từ Dao Trì thắng cảnh truyền ra Thiên Cung đại lục, lại từ Thiên Cung đại lục truyền ra Trung Thổ Tiên Vực.

Bốn tòa Ứng Thiên Môn của Trung Thổ Tiên Vực, giờ phút này tựa như một cái loa to lớn vô cùng, không ngừng phóng đại trận trận ba động kia ra, tiếp tục truyền tống ra toàn bộ Chân Tiên giới.

Trong lúc nhất thời, ba mươi sáu Tiên Vực cỡ lớn, năm trăm Tiên Vực cỡ trung, cùng ba ngàn Tiên Vực cỡ nhỏ, đồng thời tắm rửa trong gợn sóng màu vàng này. Người bình thường và tu sĩ bình thường hoàn toàn không biết huyện này, cho dù là Chân Tiên hay tu sĩ Kim Tiên, cũng bất quá hơi có chút cảm ứng. Chỉ có đạt tới Thái Ất Ngọc Tiên cảnh trở lên, mới có thể phát giác được bốn bề thiên địa phát sinh một tia biến hóa.

Nhưng cho dù phát hiện, thì làm được gì?

Hai tay Cổ Hoặc Kim không ngừng điểm trước người, đầu ngón tay chớp động kim quang, trên pháp trận khổng lồ thoáng như bàn cờ kia, cũng theo đó sáng lên điểm sáng khắp nơi, một cỗ lực lượng pháp tắc khó mà nói rõ từ đó dập dờn ra.

"Khai thiên tích địa, lần này, chư vị có thể cùng nhìn một màn này, coi như không uổng công đời này." Cổ Hoặc Kim cười vang nói.

Vừa dứt lời, trên toàn bộ đại trận sáng lên tia sáng chói mắt, hóa thành từng đạo quang trụ khổng lồ phóng lên tận trời, trực tiếp xoắn nát màn trời biển mây, xông phá tam vực Thanh Minh Thiên Phong, đi thẳng tới vực ngoại hư không.

Cùng lúc đó, trong hội trường trên Đông Thắng đại lục hỗn loạn tưng bừng, Thanh Thu chân nhân cảm ứng được trung tâm đại lục có một trận dị động, vội quay nhìn lại, chỉ thấy chính giữa ngọn núi và đạo quán bên kia, đang có một đạo kim quang khí thế hùng hồn to lớn xông vào không trung.

Chỗ kim quang bắt đầu xuất hiện, đúng là từ tòa thư lâu ba tầng không đáng chú ý kia, đương nhiên cũng là Trấn Thiên Lâu của khối đại lục này.

Thời khắc này, toàn bộ Trấn Thiên Lâu bao phủ trong kim quang, phía dưới nền bất quá phương viên hơn mười trượng, lại thình lình xuất hiện một toà pháp trận cỡ lớn phương viên chừng mấy vạn dặm, bên trong có các loại phù văn lưu động, không ngừng bay vào không trung.

Cùng lúc đó, tại ba toà Trấn Thiên Lâu chỗ Tây Hạ, Nam Chiêm và Bắc Câu đều không hẹn mà cùng hiển lộ ra khí tượng giống vậy, từng nơi có một cây trụ lớn thông thiên phóng vào chỗ sâu thiên khung.

Giao chiến hỗn loạn ở các nơi, tại thời khắc này nhao nhao ngưng lại.

Tất cả mọi người cảm ứng được cỗ lực lượng giao hoà trời đất kia, đều cảm thấy tim đập nhanh hơn khó nói nên lời, cành thêm khủng hoảng.

"Cái đó là..." Thanh Thu chân nhân nhịn không được thì thào tự hỏi.

Lão trấn giữ trong tòa Trấn Thiên Lâu kia không dưới ba ngàn vạn năm, mặc dù tính cách luôn luôn tán đạm, cũng không tìm tòi nghiên cứu hiểu về toà lầu các hùng chấn một châu kia, lại chưa bao giờ phát hiện dưới mặt đất lại còn cất giấu một toà pháp trận lớn như vậy.

Chưa kịp thôi kinh ngạc, Thanh Thu chân nhân chợt phát hiện, lực lượng pháp tắc trong cơ thể mình trong nháy mắt đột nhiên tự phun trào lên, hóa thành từng tia từng sợi tinh tuyến, từ thể nội xuyên suốt ra, bay vụt tới phía cột sáng trùng thiên kia.

Lão kinh hãi nhìn bốn phía, phát hiện không chỉ lão, cơ hồ lực lượng pháp tắc của mọi người chung quanh đều ngưng tụ thành tuyến, bắt đầu từ thể nội tản mạn ra khắp nơi, hóa thành các loại tinh tuyến, bay vụt dung nhập vào trong cột sáng kia.

Theo tia sáng phóng lên tận trời càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, các loại sợi tơ giăng khắp nơi trên màn trời, bện thành một tấm quang võng to lớn màu sắc rực rỡ.

"Không..." Rốt cuộc có người bừng tỉnh, phát ra một tiếng gào thét không cam lòng.

"Trốn, mau trốn đi..." Ngay sau đó, lại có người kinh dị kêu lên.

...

Chỉ một thoáng, mặc kệ là người Thiên Đình, hay là người Luân Hồi điện, tất cả đều buông xuống cừu hận, từng người điên cuồng chạy tán loạn ra ngoài phía Đông Thiên Môn.

Lại có thật nhiều người chạy thẳng đến chỗ đại trận truyền tống trong Đông Thiên Môn, định thông qua trận pháp truyền tống trực tiếp rời khỏi Trung Thổ Tiên Vực.

Nhưng mà, khi bọn họ đến nơi đó, lại phát hiện, ba động trên quang trụ do tòa Trấn Thiên Lâu kia phát tán ra, đã sớm nhiễu loạn vận hành của cơ hồ các loại pháp tắc trên mảnh đại lục này, ngay cả Không Gian Pháp Tắc cũng không ngoại lệ.

Tình thế trước mắt, rõ ràng truyền tống đại trận không có khả năng vận chuyển rồi.

Thấy vậy, tất cả mọi người một mạch tuôn về hướng Đông Thiên Môn. Giờ phút này bọn họ chỉ muốn mau chóng chạy khỏi nơi này, nếu không thời gian càng lâu, lực lượng pháp tắc của bọn họ trôi qua càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng chỉ sợ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

"Chí Tôn, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì..." Thanh Thu chân nhân nhìn xa xa về phía Thiên Cung Tiên Vực, thì thào tự hỏi.

Đối với dị động nơi đó, lão có thể cảm giác được một chút.

"Thôi, mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, bần đạo cũng không phụng bồi..." Thanh Thu chân nhân thở dài một tiếng, thân hình lóe lên, liền từ trong Đông Thiên Môn đã sớm bị đám người chắn chật như nêm cối lóe lên mà ra.

Ra thiên môn, lão không lưu luyến chút nào, thậm chí ngay cả quay đầu nhìn một cái cũng không có, trực tiếp hóa thành một đạo độn quang màu trắng, bắn nhanh về phía xa.

Nhưng đúng vào lúc này, dị biến phát sinh.

Chỉ thấy tòa Ứng Thiên Môn to lớn kia, bỗng nhiên chấn động kịch liệt, các loại lớp sơn phủ hai bên cột cửa và cổng chào chính giữa nhao nhao tróc ra từng mảng, lộ ra các loại phù văn khắc phía dưới.

Những phù văn kia sáng lên kim quang chói mắt, từ đó nhộn nhạo lên một cỗ ba động kỳ dị.

Những tu sĩ xông vào trong môn chưa kịp đi ra, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một vòng xoáy khổng lồ trống rỗng sinh ra đột nhiên nuốt hết, trong nháy mắt biến thành tro bụi.

Ngay sau đó, trong vòng xoáy kia tăng vọt kim quang, đột nhiên phun ra, hóa thành một đạo quang trụ khổng lồ kéo dài trong hư không, như một đầu con đường bị gãy, đột ngột lơ lửng giữa không trung.

Thanh Thu chân nhân vừa mới bay đi không lâu, đột nhiên cảm giác được sau lưng có một cỗ hấp lực cường đại không gì sánh được sinh ra, trong lòng căng thẳng, vội thi triển thần thông, muốn trốn chạy đi.

Nhưng mà, pháp tắc tinh ti tản mạn ra khắp trên thân lão lại bị quang trụ này hấp dẫn, cưỡng ép lão bay ngược trở về, một lần nữa rơi vào trong vòng xoáy của Ứng Thiên Môn.

Đường đường Đạo Tổ còn như vậy, đám người còn lại làm sao có thể may mắn thoát khỏi?

Tình huống như vậy, lần lượt diễn ra tại bốn toà thiên môn ở Đông Nam Tây Bắc, trong lúc nhất thời toàn bộ Trung Thổ Tiên Vực đều biến thành Tu La tràng đồ sát chúng Tiên, phàm là tu sĩ thân phụ lực lượng pháp tắc đều không thể nào trốn chạy.

...

Thiên Cung đại lục.

Màn trời ở phía trên Dao Trì thắng cảnh giống như bị liệt diễm thiêu đốt qua, tất cả thiên vân đều bị bốc hơi sạch sẽ. Phía trên màn trời lộ ra vực ngoại không gian một màu đen kịt không gì sánh được.

Trong không gian kia, một vòng xoáy Hỗn Độn phương viên trăm dặm, dần dần ngưng tụ mở rộng.

Phía dưới vòng xoáy, ánh mắt Cổ Hoặc Kim chần chờ, thần thái sáng láng, toàn bộ cảnh tượng Trung Thổ Tiên Vực đều ánh vào đáy mắt của y, so với y dự liệu trước đó không sai chút nào.

So sánh mấy chỗ trong hội trường, tình huống bên Dao Trì thắng cảnh càng thêm thảm liệt, khắp nơi trên mặt đất là tu sĩ, đều không ngoại lệ, tất cả lực lượng pháp tắc trên thân ngưng tụ thành tuyến, tụ tập đến phía vòng xoáy không trung bên này, mà tốc độ lại càng nhanh.

Lúc trước chém giết đã tử thương hơn phân nửa, bây giờ bị hút khô lực lượng pháp tắc, tiên khu hủ hủy lại có một nửa.

Rốt cuộc trong mắt Cổ Hoặc Kim hiện lên vẻ hài lòng.

Chỉ cần có càng ngày càng nhiều lực lượng pháp tắc ngưng tụ đến, tòa đại trận này vận chuyển sẽ càng lúc càng nhanh. Đến lúc đó không chỉ Trung Thổ Tiên Vực, xem như toàn bộ Chân Tiên giới, cũng đều sẽ biến thành hạ tràng bực này.

Muốn có kết quả cải thiên hoán địa, cần phải có lực lượng hủy thiên diệt địa và giác ngộ.

Đúng lúc này, lông mày của y bỗng nhiên vẩy một cái, nhìn một vùng khu vực phía dưới.

Chỉ thấy ở nơi đó, hai tay Lý Nguyên Cứu đang giơ cao, trong lòng bàn tay lóe lên hào quang màu vàng, không ngừng tụ hợp vào trong đỉnh một bình tròn lớn chừng bàn tay nổi lơ lửng phía trên đầu nó.

Trên bình tròn nhỏ kia nhộn nhạo một cỗ lực lượng pháp tắc kỳ lạ, chỗ miệng bình toả ra năm màu hào quang kim, đỏ, lam, lục, vàng, hóa thành một tầng ngũ thải quang mang như nắp dù phương viên trăm trượng, che chở lão ở phía dưới.

Có hào quang năm màu này che chở, lão lại không bị đại trận ảnh hưởng, lực lượng pháp tắc trên thân không bị xói mòn chút nào.

Ở phía sau lão, còn có mười mấy thân ảnh, đồng dạng tránh né dưới hào quang năm màu, không bị đại trận tước đoạt lực lượng pháp tắc, trong đó thình lình có hai người là Mộng Bà và Dư Mộng Hàn.

Lúc trước hai người Mộng Bà mặc dù không bị Đạo Thần Ấn khống chế, vẫn luôn rời xa chiến trường. Lúc đại trận này phát động, mặc kệ người có phục dụng Bồ Đề Đạo Quả hay không, bọn họ thấy đều thoát đi không được, nên chỉ có thể núp ở sau lưng Lý Nguyên Cứu.

Lý Nguyên Cứu đã sớm ốc không mang nổi mình ốc, lúc đầu tất nhiên là không muốn che chở bọn họ, nhưng bây giờ bất luận là người của mình hay là người của Thiên Đình, đều đã tử thương thảm trọng, dù cho nhiều thêm một người cùng lão chống lại Cổ Hoặc Kim thì càng tốt.

Lão lấy thần thông tiểu bình phỏng chế hấp thu sạch sẽ Thần Đạo Ấn chi lực còn sót lại trên người bọn Xích Dung và Trần Như Yên, ba người xem như tạm thời kết thành đồng minh.

"Lý Nguyên Cứu, ngươi về hàng ngũ Thất Quân trễ nhất, trung thành với ta cũng thấp nhất, nhưng ngươi lại thông minh hơn so với bọn hắn. Đáng tiếc, muốn triệt để thôi động đại trận này, lực lượng của ngươi cũng là một bộ phận trọng yếu tạo thành, ngoan ngoãn cống nạp ra đi..." Cổ Hoặc Kim cất cao giọng nói.

"Cổ Hoặc Kim, ta đã sớm phát hiện ngươi có chỗ dị thường, chỉ là không ngờ ngươi lại làm đến mức này... Muốn lực lượng của ta, cứ việc chính mình tới lấy đi." Lý Nguyên Cứu cắn răng quát.

Cổ Hoặc Kim mỉm cười một tiếng, cũng không đấu khẩu, một tay y bấm pháp quyết, chỉ một cái về phía vòng xoáy.

"Ầm ầm..."

Chỉ nghe trong vòng xoáy Hỗn Độn kia truyền đến một trận thanh âm cổn lôi, một đạo ánh sáng xám bỗng nhiên từ trong đó phun ra ngoài, đánh thẳng vào tầng màn sáng năm màu do tiểu bình của Lý Nguyên Cứu thôi động ra.

Màn sáng năm màu lập tức run lên kịch liệt, hào quang trên đó bắt đầu cấp tốc tiêu tán.

Thần sắc Lý Nguyên Cứu lập tức biến đổi, vội trầm giọng nói: "Không muốn chết, mau tranh thủ thời gian hỗ trợ, cùng ta thôi động tiểu bình này. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta."

Nói xong, lợi dụng tiếng lòng thôi động chi pháp này, cáo tri cho đám người.

Xích Dung và Trần Như Yên tất nhiên không hai lời, nhao nhao xuất thủ tương trợ.

Mộng Bà cũng vội vàng xuất thủ, thôi động tiên linh lực của mình, hóa thành một tầng bạch quang mông lung, đánh vào trong tiểu bình. Dư Mộng Hàn mặc dù lực lượng yếu kém, nhưng cũng không do dự quá nhiều, theo sát sư phụ xuất thủ.

Thương Ngô Chân Quân và hơn mười người được Lý Nguyên Cứu giải trừ Thần Đạo Ấn chi lực, trên thân cũng đều nhao nhao tỏa ra ánh sáng, toàn lực thủ hộ người là cọng rơm cứu mạng này.

Bốn phía còn có rất nhiều tu sĩ có lực lượng pháp tắc chưa bị khô kiệt hay thân tử đạo tiêu, theo lực lượng Đạo Thần Ấn không ngừng yếu bớt, rốt cuộc không quan tâm thân phận chủng tộc gì nữa, đều buông xuống cừu hận của mình, nhao nhao gắng gượng tập trung tới bên này.

Theo càng ngày càng nhiều người gia nhập, ngũ thải quang mang của tiểu bình vốn ảm đạm rốt cuộc lần nữa sáng rõ. Bọn họ vậy mà quả thực nương tựa theo tiểu bình mô phỏng chi lực này, tạm thời chặn lại ánh sáng xám kia thôn phệ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!